luni, 8 iulie 2019

Người Nhạc Sĩ Nghèo

Phạm Huy Viễn - Người Nhạc Sỹ Nghèo

Phố nhỏ mưa rơi âm thầm,
Tí tách hoà với âm thanh cây đàn.
Người nhạc sĩ nghèo dân gian,
Cùng người tình hát thở than cõi đời.

Đã mấy năm họ chơi vơi,
Quán cà phê nhỏ, kiếm lời nuôi nhau.
Nay nghe tiếng đàn đớn đau,
Vì nhân tình đã bỏ nhau theo người.

Tiếng đàn nay vắng nụ cười,
Tiếng đàn nay vắng tiếng người tình ca.
Than thân nghèo khổ, phong ba,
Người nhạc sĩ hát cho qua tháng ngày.

Mưa đêm hạt buồn, hạt cay,
Thương người nhạc sĩ, tình nay đã sầu.
Tiếng đàn réo rắt canh thâu,
Gọi người tình ở nơi đâu, không về.
                              *         *
                                    *
Người tình vốn gái thôn quê,
Ra phố kiếm sống, trăm bề gian nan.
Người nhạc sĩ nghe thở than,
Thương người, thương nỗi ái oan của đời.

Họ cùng nhau sống một thời,
Cô gái có giọng của trời ban cho.
Đến lúc họ làm ăn to,
Người giàu nhiều kẻ thăm dò tới đây.

Cô gái cũng được thơm lây,
Rồi một hôm bỏ theo tây nước ngoài.
Người nhạc sĩ vẫn đợi hoài,
Khóc tình đã vội phôi phai tháng ngày.

Tiếng đàn khóc lóc đắng cay,
Than tình bội bạc, chẳng may vì nghèo.
Nuôi tình như nuôi cây bèo,
Nó lớn, nó lại trôi theo xuôi dòng.

Còn chi đâu mà chờ mong ,
Mưa sông, hạt cũng theo dòng trôi đi.
Thương người nhạc sĩ hàn vi,
Tiếng đàn bay bổng mang đi nỗi sầu.

Reșița
Ảnh sưu tầm

Niciun comentariu:

Trimiteți un comentariu